Năm 1996 , nhà tâm lý học Bella M. DePaulo của Trường Đại học Virginia đã đưa ra một Học hỏi về hành vi noi doi của con người. DePaulo đã đề nghị tất thảy cá nhân tham dự Học hỏi theo dõi nhật ký hàng ngày , ghi lại những người họ gặp , những câu chuyện họ nói , dù là nói thật hay noi doi , thậm chí cả những mối giao tiếp ngẫu nhiên nhất.Kết quả là , tất thảy Quần chúng đều noi doi với mực độ làng nhàng là 2 lần một ngày.Tất nhiên , từ thời có Học hỏi của DePaulo đến nay , thể cách giao tiếp hàng ngày của con người đã đổi thay dồi dào , phê chuẩn các tương tác trực tuyến , trên các mạng từng lớp như Facebook , Twitter , LinkedIn và các cổng thông cáo điện tử khác.Nhưng dù giao tiếp bằng cách nào chăng , câu hỏi luôn được Quần chúng quan tâm đến là: Ai đang nói thật?Trên Internet , những giao tiếp trực diện ( face-to-face ) , loại giao tiếp có khả năng đoán được thái độ của người hội thoại phê chuẩn các loại hành vi phi ngôn từ ( chẳng hạn như ánh mắt ) không còn nữa. Điều đó khiến người ta còn e dè nhiều hơn để đặt tin tưởng vào những người gặp trên mạng. Một chàng thầy thuốc đẹp trai bạn gặp trên trang OKCupid cũng có khả năng là kẻ khiến bạn phải sởn tóc gáy. Một người hàng xóm với hàng triệu bạn hữu trên Facebook có khả năng là một người tàn tật. Hay một bản lý lịch hào nhoáng trên LinkedIn hoàn toàn có khả năng là giả mạo.“Hầu hết Quần chúng tin rằng môi trường online khiến cho mọi thứ trở thành bình đẳng , và Quần chúng sẽ noi doi nhiều hơn so với khi phải đối mặt trực tiếp” , Jeff Hancock , phó giáo sư chuyên về khu vực CNTT và hành vi nói dối của Trường Đại học Cornell University , giải thích. Hancock gọi cái này là hành vi tự khám phá , có nghĩa tín hiệu nhận biết sự dối trá càng ít thì chúng tôi càng thiếu tin tưởng một ai đó.Trong khi đó , các Học hỏi cũng chỉ ra rằng việc chúng tôi có khả năng tạo ra một bản lý lịch hoàn hảo trên mạng từng lớp , hay gửi một bức email xin nghỉ ốm trong lúc đang nằm dài tận hưởng bờ biển , sẽ không phải là động lực xui khiến người ta nói dối nhiều hơn mức thông thường.“ nói dối trên mạng và noi doi trực diện đều có động lực từ nhu cầu của con người” , Catalina Toma , phụ giảng viên về truyền thông tại Đại học Wisconsin-Madison chuyên Học hỏi về hành vi nói dối trên mạng Internet , nói. “Công nghệ đơn giản chỉ can thiệp một phần để tạo điều kiện hoặc làm giữ lại các dịp nói dối mà thôi”.Điều đáng ngạc nhiên là , một Học hỏi về so sánh hành vi noi doi qua email và trên telephone đã chỉ ra rằng , Quần chúng trung thực hơn khi gửi email , vì chúng được lưu lại dưới dạng văn bản và không phải là không gian giao tiếp thời gian thực nơi người ta có khả năng dễ dàng buông ra các lời noi doi một cách vô hại.Công nghệ mạng cũng không phải là cánh cửa mở cho những lời nói dối lúc quá khích. Toma và Hancock đều ngờ rằng , sự thiếu tin tưởng vào công nghệ giao tiếp hiện đại như Internet có khả năng bắt nguồn từ nỗi e dè mà thôi.“Con người tiến hóa thành loài có khả năng giao tiếp trực diện , và sự tiến hóa này là một quá trình từ từ. Nhưng giờ đây , con người lại đang giao tiếp trong môi trường mới , nơi mà các động thái được cho là đúng bị lược bỏ” , Hancook nói. “Điều đó dẫn đến tâm lý hoàn toàn thiên nhiên khi họ nghĩ rằng người ta noi doi nhiều hơn qua Internet”.Hancock cũng đã Học hỏi để so sánh hành vi noi doi thông thường ( một người Mỹ làng nhàng noi doi 3 lần Ngày ngày ) với hành vi nói dối trên LinkedIn , thì tỷ lệ nói dối này trên Internet thậm chí còn thấp hơn. Bởi việc đưa ra một ý kiến hay sự việc không có thật , chẳng hạn như công việc của bạn ở nể ty , rất dễ bị kiểm chứng trong một mạng online Đông nhiều nơi thừa thãi các đồng , bởi thế , việc noi doi ở đây là quá mạo hiểm.“Bạn cần biết rằng sẽ không có một hành vi đơn lẻ nào cho phép dự đoán việc noi doi , và nhiều người sẽ nói khác nhau. Quan trọng hơn , chúng tôi không đủ khả năng để phán xét những hành vi noi doi . Bởi thế , nếu một người cố gắng lừa dối bạn , họ cần phải được giúp rập để thoát khỏi điều đó” , Hancock kết luận. Tác giả : Theo PC World ý kiến độc giả ( 0 )
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét